THƠ
Posted by Unknown
HƯƠNG VŨ Xếp ghế Ngồi vào đi Kpan (*) Jhưng (**) Và thêm ghế nữa Vào hội thôi, nhóm thêm bếp lửa Ghế cho ta ngồi Ghế cho khách Nối dài theo giọt nước chảy Vọng theo từng bước chân lên sàn Xếp ghế để đủ dàn chiêng ngồi trên Kpan Còn em Ta xếp em vào lòng Vào lòng cả nghĩa đen, nghĩa bóng Lọn tóc dài bay bổng Cả tiếng nói có hình hài Trên đất này vào buổi ban mai Bàn tay ấm gieo vào đất những hạt Ngoài đường người đi chật như nêm Trong căn phòng ghế này em ngồi hát Cùng thư giãn bằng ly nước mát. ---------------------------------------- (*) Ghế dài, dùng cho người ngồi đánh chiêng. (**) Ghế dành cho chủ nhà. \ HẬU CỐC NGANG Hai con cù Thuở chăn trâu vẫn chơi chung Mày giờ lạnh lẽo núi rừng cỏ cây Nhớ mày gọi với lên mây Xuống cùng hứng hạt mưa gầy mái gianh Chúng mình níu cỏ mà xanh Lớn cùng cây lúa, vại sành, rạ rơm Cùng vui với cá trong nơm Với cua bờ ruộng, đó đơm tép đồng Thế mà mây gió mênh mông Mày đi bành biệt mãi không thấy về Bỏ khăng lăn lóc mặt đê Bỏ con cù chém tái tê vào chiều Tao giờ nước lọ cơm niêu Vẫn chờ mày chạy sang kêu đánh cù Con quay, con bổ… tít mù Thắng thua… cũng chẳng biết bù cho ai? Mày nằm giữ tuổi trẻ trai Tao đầu bạc trắng giữ hai con cù! | NGUYỄN ĐĂNG SÂM Lỡ mùa đom đóm Mùa này đom đóm bay ra Người xa xôi quá để ta một mình Đôi đom đóm đậu vô tình Chỗ ta hò hẹn sau đình ngày xưa Trống chèo lại giục về chưa Giùng giằng đâu nữa, đong đưa phố phường? Sáng nay đom đóm phơi sương Còn chăng lấp lánh nẻo đường đêm qua? Hạ Long, mùa thu 2006 ĐỖ THƯỢNG THẾ Nỗi đất … Đêm. Tôi ngã vào linh hồn rượu Mê giấc bủa giăng thân phận bao đời Đất rùng chảy ngược nguồn nỗi đất Dòng thanh âm lam lũ cuốn tôi trôi Cuốn tôi về phía mới tinh ngọn lửa Nơi đàn ông vãi giọt mồ hôi Đàn bà nhọc, nhằn gieo dòng họ Mầm hạt đầu tiên trình trước mặt trời Tôi bay giữa cánh đồng phục hiện Bầy trẻ con nhem nhuốc khấn đồng dao Héo hắt cánh cò bóng chiều chao đảo Đây đó nông phu chống cuốc thở trào Tôi chạy dưới trắng ngày đất trắng Nghe nhói đau chân rạ chưa mùa Lay lắt trưa nụ chồi nghẹn nắng Gió lật qua chiều xơ xác lau thưa Tôi lội xuống trắng ngày nước trắng Bao nổi nên sức vóc tháng năm Những chái bếp mùa đông thưa thớt khói Có chuyện kể của người già khát lửa xa xăm Tôi đứng lặng, nghe lời nguyền của đất Từ thẳm sâu dồi dội sức bình sinh Dòng cổ tích dần trở màu cảm xúc Bút cầm lên… bỗng chạm bình minh! |
LÊ HÀO
Ri ri
Ri ri bồn chồn bên chái bếp ngày xưa ngóng cơm chiều khói rơm cay mắt Cọng tóc buộc vào đầu que nhang tiếng reo ì à rủ rê hai chú dế vần nhau dưới bóng mát bờ tre lon ton, quần đùi, bụng ỏng hai đứa loay hoay quanh chiếc lon sữa bò đựng đầy kỉ niệm Rồi chiến tranh về làng khói lửa liên miên đêm nằm hầm nghe tiếng ri ri buồn buồn bên tiếng súng Ngày hòa bình trở về Bạn tôi trên đôi nạng gỗ lại đi tìm tiếng dế mưu sinh ri ri chiều nay hay từ ấu thơ? | Tiếng ru ngày xưa… không về quanh giấc ngủ mà về trong phố chợ mưa nắng dãi dầu, lơ phơ mái tóc ri ri… ri ri… (15-10-2013) |