Đọc thơ Dung Thị Vân
Posted by Unknown
P.N.THƯỜNG ĐOAN
Làm thơ 7 năm, cho ra bốn tập thơ, đó là sự khởi đầu của người phụ nữ yêu văn chương được sinh ra từ miền cao Đức Trọng (Lâm Đồng).
Tôi đọc xong những tập thơ của Dung Thị Vân trong tâm trạng bồi hồi và một chút xao xuyến, bởi, giữa sự xô bồ của đời sống, giữa những toan tính lừa lọc, chụp giựt, vẫn còn đó một góc bình yên, rất lãng mạn, vẫn còn đó một niềm tin rất đàn bà...
Em sẽ về với anh
Bên lung lũng sương núi đồi Đà Lạt
Em sẽ hát anh nghe
những bài ca anh thích
Em sẽ ngâm anh nghe
những khúc thơ mình
Ta sẽ bên nhau
Ta mãi bên nhau
Xua tan tháng ngày lẻ gió
Và quên đi nỗi khắc khoải mong chờ
Em sẽ bên anh
Đà Lạt dốc đồi sương đẫm
Lửa ngo nhen lên từ ngọn gió ấm
Sưởi hồn nhau trong thơ em
Ngày lắng xuống hàng cây hong nắng
Em bên anh dốc dài thầm lặng
Xôn xao sóng dội trong lòng
Ngày em về
Đà Lạt đã vào đông
(Đà Lạt ngày em về)
Đàn bà thường giống nhau ở sự cả tin, nhưng đàn bà làm thơ thì càng giống nhau ở sự dại dột. Những câu thơ nếu được viết từ sự rung động thật của trái tim thì e rằng tác giả vẫn đi tìm một cái gì đó gọi là hạnh phúc.
Mai anh về em đau
từng sợi tóc
Đêm lạnh lùng thổn thức
thương em
Mai anh đi biết là
em không khóc
Em chỉ âm thầm
giấu lệ vào tim
Mai anh về em đếm từng kỷ niệm
Kỷ niệm bên hồ đêm ấy mờ sương
Mai anh đi em giấu buồn trong mắt
Biết núi đồi biển cát có em thương
Mai anh về nhớ vòng tay xiết chặt
Ánh đèn khuya trong mắt
nhớ nhạt nhòa
Mai anh đi em nỗi đau se thắt
Bàn tay anh rồi cũng sẽ rời xa
(Mai anh về)
Hình như trái tim của Dung Thị Vân không được cứng rắn lắm, cả khi “người ấy” đã đi rồi, nên chị lẩn thẩn với những xúc cảm còn vương lại bằng câu thơ rất day dứt (Vẫn lá me bay vẫn chiều nắng nhạt / Một thuở yêu người tóc rối tơ vương / Có chút xót xa dường như mất mát / Lạc giữa dòng đời đâu bóng người thương).
Tất cả những bài thơ của Dung Thị Vân mà tôi đọc được hầu như được thoát thai từ cõi thực, nhưng cõi ấy giờ đã xa và mông mênh, nên người đàn bà văn chương này chỉ còn biết gặm nhấm những thứ trầm tích còn lại trong đáy lòng mình, chị ăn dần nó để sống mà nhớ (Em nhớ anh đôi bờ trăng lẻ / Giọt rượu thời gian giọt đắng uống tìm nhau / Mưa hay nước mắt / Nắng hay tiếng cười / Không ai thưa cả / Tôi ngồi gọi tôi / Chiều rơi hạt nắng mồ côi / Bàn tay ai buốt ven đồi đẫm sương / Người đi khuất nẻo dặm trường / Tim tôi ai cắt trăm đường biệt ly).
Yêu thì phải đau, những nỗi đau đó được người làm thơ cất ủ, men càng cay càng say, tơ càng dày càng không thoát ra được khỏi cái kén cô đơn dại dột do mình làm ra, tôi nghĩ nhà thơ nữ này cũng vậy, bởi chị đã khẳng định sự tự trói buộc mình (Trăm năm em cũng là mây / Bay trên mái tóc anh đầy nắng mưa / Nghìn năm em vẫn tình xưa / Tấm thân gầy guộc tựa vừa vai anh).
Mỗi người đến với thơ đều có một con đường riêng để đi. Con đường này tuy vắng vẻ gai góc nhưng không phải dẫm đạp lên nhau, không phải tranh giành thước tấc, không phải câu nệ ý tứ. Chúng ta sẽ không thể tìm thấy trong thơ Dung Thị Vân cái hiện đại hay hậu hiện đại, cách tân hình thức trong câu chữ, chúng ta chỉ nhận thấy một dòng sông rất buồn lặng lẽ trôi, và dọc theo bờ sông đó mọi người cứ đi, có thể để chia sẻ với tác giả về một ngày không nắng, về một cuộc tình đã qua, về những cái nỗi nhớ không tên dập dềnh như sóng, vay mượn từ đất trời vạn vật, như Dung Thị Vân đã vay mượn. Vay tình tạm cõi trần này
Vay vòng tay lạnh mới hay đêm dài
Tựa đầu mượn tạm bờ vai
Vay người nỗi nhớ chia hai bến tình
Dòng sông lỡ chuyến đò mình
Thuyền ai mang nặng
chuyện tình thương vay
Cõi tình vay trả xưa nay
Vay mưa trả nắng vay ngày trả đêm
Chiều hoang vay lá bên thềm
Trăng đêm vằng vặc trả niềm từ bi
Không vay người nỗi biệt ly
Chắt chiu nỗi nhớ xuân thì trả ai?
(Cõi tình vay trả)
(Cõi tình vay trả)
