Một mùa mưa nữa lại về  

Posted by Unknown

NGUYỄN ĐÌNH ÁNH
(Xóm 7, Nghi Long, Nghi Lộc, Nghệ An)

Bốn bề ướt sũng, trái cây rụng bồm bộp trên mái nhà và tiếng côn trùng i uôm bài ca cũ buồn khàn đặc của chàng ca sĩ cuối mùa. Tự nhiên nhớ những ngày còn thơ bé. Lúc ta ngồi đợi củ khoai nướng thơm phức, khúc mía lùi ngọt lịm mẹ cho. Lúc mê mẩn nghe bà kể chuyện cổ tích và tưởng tượng có một kinh thành lung linh bên ngọn lửa. Và mơ sau này mình cũng là vị hoàng tử dũng cảm. Ta tưởng như vị ấm áp của những tháng năm đã xa lan tỏa trong không gian. Tiếng gà trưa nhảy ổ đột ngột làm ta giật mình. Ngoài sân, mưa bong bóng vỡ. Mịt mùng những bọng mây sầm sì từng vệt dày đặc trên trời. Mưa chắc sẽ còn lâu lắm. Một mùa mưa nữa lại về….
“Mưa tháng bảy gãy cành trám”… cha ông nói nào có sai đâu. Mưa sao chẳng ngớt. Từng đợt mưa thi nhau đổ giọt buồn xuống phố. Từng dòng người chen chúc lặng im trôi cùng với mưa. Đường phố oằn mình chật chội. Ở một góc phố nào đó có bóng dáng kỉ niệm ta cùng ai đó bì bõm lội mưa. Ở một quán cà phê có ánh mắt ai đang nhìn về phíaxa xăm. Và dường như ánh mắt ấy đang cố ném một nỗi buồn không tên hòa lẫn trong mưa. Những chiếc lá vàng bị cuốn theo dòng nước. Có chiếc lá bị những hút nước nhỏ đưa xuống lòng cống bẩn. Có chiếc lá đang xoay tít cố bám lại để không theo chúng bạn xuống hố cống sâu. Cuộc vật lộn của từng chiếc lá đã không còn màu xanh khiến ta khâm phục vô cùng. Gió ngoài phố vẫn rít lên từng hồi. Mưa lắc lư theo gió. Mưa cuống quýt theo hàng xà cừ già nua. Không biết lòng người có buồn vui theo gió trong mưa hay không?
Sau bão lụt là mưa, người già gọi đó là mưa rửa bùn. Biết vậy mà vẫn thắc thỏm ngóng mưa phương xa. Chiều qua hỏi bâng quơ “không biết bão tan chưa?”. Bạn cười “quan tâm đến thời tiết 3 miền từ bao giờ vậy?”. Ờ, từ khi gió thổi mây bay, từ khi “sông xưa buồn nhớ cánh chim trời”, từ khi mưa bắt đầu sinh ra... Phố cũ một chiều ướt lạnh sau mưa và gió “vẫn thổi qua chỗ ai đó đã tình tự với đất trời”. Có ai còn nhớ những mùa mưa nơi phố phường xa ngái? Chúng tôi gọi đó là những mùa mưa sinh viên. Những mùa mưa không bao giờ buồn mà toàn niềm vui. Mưa! Cả phòng trọ rủ nhau ra những con phố để mua chè ế. Mưa! Ta được giả đò làm người tốt khi nhường chiếc ô cho người mình mến. Mưa, có cớ chẳng phải giặt giũ đống áo quần và chỉ ngồi hát nghêu ngao. Mưa, trên đường đến lớp được nghe dàn đồng ca của côn trùng ra rả. Mưa đâu chỉ có trắng lơ nỗi buồn.
Đêm nay trời lại mưa tầm tã. Mưa của mùa vui đã xa. Mưa nay hình như cũng đã già đi, tiếng rơi khàn rin rít cả dãy nhà trọ. Ta cũng đã qua cái tuổi trong veo theo từng giọt mưa rơi. “Đêm nghe tiếng mưa rơi/ Đếm mấy triệu hạt rồi/ Mà chưa vơi nỗi nhớ…”. Nỗi nhớ nào gào thét trong ta? Nỗi nhớ nào dịu êm trong ta? Ta chẳng biết nữa. Chỉ biết phút này ta buồn. Mưa cũng có vui gì đâu. Tiếng lòng ta rơi theo mưa. Nhẹ thếch những hạt mưa tí tách quanh cửa sổ. Ồ, ta nhớ tuổi thơ. Ta nhớ những đêm theo cha đi bắt ếch khi mưa bắt đầu dịu hạt. Ta nhớ tia chớp bắt chéo chân trời. Ta nhớ tiếng sấm đồng quê…
Mùa mưa nữa lại về. Thêm nỗi nhớ mới trong lòng ta. Đất trời được tắm mát. Ta lại được chìm đắm cùng với bản tình ca của mưa - nồng nàn da diết. Có ai lắng lòng nghe tâm sự từ mưa mà không bất chợt buồn, chợt nhớ một điều chi? Có khi là nụ cười thân quen của một người bạn từ thuở ấu thơ chân lấm đầu trần. Có khi là một kỉ niệm dại khờ của thời áo trắng mộng mơ. Cũng có khi cái bất chợt nhớ kéo dài dềnh dàng, mênh mang không đầu không cuối. Mùa mưa hình như làm cho cuộc sống xung quanh chậm lại. Chậm để chiêm nghiệm. Chậm để trải lòng đồng cảm với cỏ cây, với nhân thế. Chậm để nhanh hơn cho mùa khô sắp tới.
Mùa mưa như là năm tháng thâm trầm của đời người mỗi chúng ta. Mưa có thể làm lạnh ai đó nhưng cũng có thể tỏa hơi ấm truyền cho ai. Mùa mưa buồn? Mùa mưa vui? Riêng ta chỉ biết một mùa mưa nữa lại về…

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives