THƯ CỦA ÔNG NGUYỄN THANH TRUYỀN GỞI ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG
Posted by Unknown
LTS: BÀI VIẾT “SUY NGHĨ TRONG NHỮNG NGÀY NẰM BỊNH” CỦA ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG ĐÃ GÂY BẤT BÌNH SÂU RỘNG TRONG TOÀN XÃ HỘI. SAU ĐÂY THEO YÊU CẦU BỨC THIẾT CỦA NGƯỜI DÂN, CHÚNG TÔI XIN ĐĂNG BỨC THƯ CỦA ANH NGUYỄN THANH TRUYỀN, QUẬN GÒ VẤP, TP.HCM .
CÓ VỊ NÀO MUỐN TRAO ĐỔI TRỰC TIẾP VỚI TÁC GIẢ THÌ XIN LIÊN LẠC Ở ĐỊA CHỈ CUỐI THƯ.
SỐ SAU CHÚNG TÔI SẼ ĐĂNG THƯ CỦA ANH NGUYỄN TĂNG THẮNG, ĐANG LÀM RẪY Ở TÁNH LINH - BÌNH THUẬN.
THƯ CỦA ÔNG NGUYỄN THANH TRUYỀN
TP.HCM, ngày 25 tháng 8 năm 2013
Kính gửi: Quý Vị 72 Trí Thức Dân Chủ
Đặc biệt xin gửi đến: Ông LÊ HIẾU ĐẰNG
Ông HUỲNH KIM BÁU
Ông HUỲNH TẤN MẪM
Ông LÊ CÔNG GIÀU
Kính thưa Quý vị!
Tôi tên NGUYỄN THANH TRUYỀN, nguyên sinh viên Luật khoa Sài Gòn, thời kỳ anh NGUYỄN ĐĂNG TRỪNG làm ban đại diện sinh viên Luật khoa. Năm nay tôi đã trên 63 tuổi, có vợ và 04 con. Cuộc sống tàm tạm từ sau ngày giải phóng, địa chỉ liên lạc xin được ghi bên dưới.
Thưa anh BÁU, anh MẪM, anh ĐẰNG, anh GIÀU
Thời kỳ Quý Anh sôi nổi trên đường phố, tôi không may mắn được gặp và quen thân thiết với Quý anh. Tôi chỉ là người tin tưởng Quý anh, nên “đi theo” các anh trong các cuộc biểu tình. Tôi không có công trạng gì lớn, nói ra mắc cỡ… mặc dù tôi cũng đã nếm mùi lựu đạn cay và trên lưng tôi cũng thấm thía những đòn ma trắc của cảnh sát đàn áp. Vợ tôi hỏi “Có tham gia vậy, sao giờ này không có gì cả?”. Tôi mỉm cười vì tôi không được đứng trên bục diễn giảng như các anh, hô hào như các anh.
Tôi bị bót LÊ VĂN KEN bắt sau cuộc “biểu tình vì theo các anh” và bị đưa đi lính.
Sau 30 tháng 4 năm 1975 tôi sống cuộc đời dân dã bình thường, lo cho vợ, lo cho con, dư dả chút ít thì ra quán cà phê cóc ngồi đọc chung tờ báo, nói chuyện thời sự đôi chút cho vui… Vậy hà cớ gì hôm nay tôi lại viết thư gửi các anh, thậm chí còn bức xúc nhờ báo, đài, mạng đăng tải?
Chuyện là thế này:
Tôi đọc được bài của 72 vị “đại trí thức dân chủ” mà có nhiều điều không hiểu, nên muốn xin các anh giãi bày cho tôi hiểu, hồi đáp theo địa chỉ của tôi. Tôi không dám hỏi ông giáo sư Tương Lai dù có đọc bài của giáo sư ngày 28 tháng 2 năm 2013 gửi ông NGUYỄN PHÚ TRỌNG và trong thư “Năm lần” dùng chữ “hồ đồ”!... để chỉ đối tượng ông muốn nói. Thôi đối với vị cao niên này, mình không quen, không biết nên hỏi thêm “rách việc” dù cách dùng chữ của giáo sư tôi không mấy hài lòng…
Thưa Quý anh!
Tôi xin được hỏi các anh mấy vấn đề:
Vấn đề thứ nhất, tất nhiên các anh phải là người BIẾT VÀ PHẢI HIỂU. Hiểu Lịch sử Việt Nam, hiểu ngọn ngành sự việc, hiểu hiệu quả và hậu quả của việc mình nói và mình làm. Bác sĩ MẪM ơi! Ông bà ta có nói “ăn phải nhai, nói phải nghĩ”. Có phải vậy không Bác sĩ? Nay anh ĐẰNG nằm trên giường bệnh hô hào lập “Đảng xã hội dân chủ”, ngọn cờ anh hô hào, anh đưa cao lên cho mọi người thấy và anh lấy sinh mạng của người bệnh tật như anh để bảo đảm việc làm. Nhưng cái cán cờ dài thòng thọc như vậy ai cầm? Từ 38 năm rồi các anh đã hưởng đủ các “mưa móc” của điều 4 Hiến pháp. Sao lúc có chức có quyền, các anh không nói lời nào hay cho dân nghe, giải quyết điều gì tốt cho dân nhờ, cho tôi cũng “hưởng được đôi chút” để còn biết cảm ơn các anh. Nay về nghỉ rồi, anh giương ngọn cờ đòi đập bỏ điều 4 Hiến pháp! Cán cờ của các anh dài thòng thọc ai cầm!? Là người trí thức, các anh có nghĩ đến điều này chưa!? Họ phất thế nào? Các anh có liệu tính chưa?
Vấn đề thứ hai, các anh PHẢI BIẾT và HIỂU rằng Dân Tộc Việt Nam đã mất hơn 3 triệu người từ “các bên, các phía”. Trên bàn thờ nhiều nhà bây giờ còn nghi ngút khói hương. Nỗi đau này chưa nguôi mà!
Chúng ta lên án bọn tham nhũng là bọn đã quay lưng với thực tiễn Lịch Sử, sẵn sàng làm tay sai cho giặc, đặt tham vọng của cá nhân và gia đình mình lên trên hết. Nhưng là người TRÍ THỨC, các anh đã soi rọi kỹ mình chưa? Sau 38 năm rồi, ngày nay các anh đầy tì vết, các anh đâu còn trong sáng như trước đây để kêu gọi chúng tôi “đi theo” như hàng trăm ngàn học sinh, sinh viên trước đây của đô thị Sài Gòn đã đi theo các anh, để hửi lựu đạn cay, bị đánh đập và tù đày.
Tổng thống KENNEDY có một câu nói rất hay: “Người ta có thể lừa được một số người, nhưng người ta không thể lừa được cả một thế hệ”.
Ngạn ngữ Việt Nam có nói: “Già phải nên nết”. Là người trí thức các anh nên nhớ dùm cho.
Vấn đề thứ ba là hào quang một thời của các anh đã tắt. Đó là một thực tế không thể phủ nhận.
Tôi được nghe người bạn sinh viên thuở nào nói rằng, “các anh quản lý gia đình anh còn lắm lộn xộn” dù các anh có lắm của nhiều tiền “Nhà nhiều căn, vợ nhiều bà”, không nghèo như tôi.
Khi hào quang đã tắt, lại còn “đàn đúm” giăng mấy “ngọn đèn cầy đã mòn”, để có chút sáng đom đóm phất cờ hô hào, thì thật là ảo tưởng! Các anh phải xét lại mình trí tuệ có là bao!?
Mong Quý anh biết điểm dừng để con cháu chúng tôi còn có một cây nhang đến viếng các anh lúc các anh ra đi. Xin chớ nằm trên giường “bãi bãi hô la lập Đảng”, chớ làm chuyện quá đà “xé toạt” mọi thứ.
Rất mong quý anh trả lời các câu hỏi của tôi theo địa chỉ đã ghi.
Trân trọng cám ơn.
NGUYỄN THANH TRUYỀN
(116/878C Nguyễn Kiệm, P.3, Q. Gò Vấp, TP.HCM, ĐT: 3989 2259)