Posted by Unknown



Nhớ tiếng dế mùa hè


TRẦM THIÊN THU
(118/62 Bạch Đằng, P. 24, Q. Bình Thạnh, TP.HCM)

Mùa hè về và mùa mưa cũng bắt đầu, người ta không chỉ nhận biết qua những cánh phượng thắm đỏ, tiếng ve kêu u sầu và cái nóng vàng ươm mà nóng rát, người ta còn có thể nhận biết mùa hè khi nghe tiếng dế râm ran… Và tôi chợt nhớ tiếng dế của một thời tuổi thơ.
Ngày nay không thấy người ta bán dế cho học sinh giải trí vào mùa hè nữa. Có lẽ trẻ em ngày nay cũng không cần dế vì chúng có nhiều trò chơi trên máy vi tính và trên mạng, thậm chí là trên điện thoại di động. Mùa hè của học sinh ngày nay không còn hồn nhiên, thơ mộng vì cũng bị “công nghệ hóa” hoặc “số hóa” hết trọi rồi!
Tội nghiệp cho dế biết bao! Dế không hề bị tuyệt chủng, nhưng đang bị lãng quên trong ý nghĩ của con người rồi, dế ơi!
Tôi chợt nhớ trong dân gian có câu đố về dế thế này:
Một mình ẩn dưới đất sâu
Hát ca suốt cả đêm thâu không ngừng
Gặp bạn chưa kịp vui mừng
Đã giương càng, cánh để cùng chọi nhau
Ở miền quê trẻ con không phải mua dế mà có thể tự đi bắt ngoài đồng ruộng, nương rẫy, nhất là ở những luống cày. Chơi dế thú vị lắm, nhưng phải chọn dế trống, khỏe mạnh, có cặp giò gai góc và hai bàn nạo phải to, tiếng gáy phải lớn và thanh mới bõ công rình mò bắt dế! Dế chọi, còn gọi là dế đá, chỉ có hai loại: Dế than - đen thui toàn thân, và dế lửa – thân hơi ửng đỏ, còn cánh thì vàng tươi hoặc vàng đỏ. Cũng có những chú dế “lai”, cánh màu nâu đỏ hoặc nâu đen, những chú dế lai này thường chẳng đá chọi gì ra hồn, phải là dế “chuyên nghiệp” mới đá ngon!
Hộp dùng đựng dế cũng đa dạng, có đứa tỉ mỉ dùng đất sét nặn thành cái hộp đựng dế, có ngăn chứa cỏ và ngăn cho dế ở; có đứa lấy giấy làm hộp đựng dế; có đứa lại thích lấy lon sữa bò để đựng dế; có thằng lại đựng dế hộp bằng hộp thuốc có miếng kính phía trên; có thằng còn “ngon” hơn là dùng cả cái thùng cạc-tông để nuôi dế. Thức ăn cho dế thì đơn giản chỉ là cỏ hoặc rau sam.
Đá dế thú vị lắm. Mấy thằng chụm vào nhau hô hào ra trò, y như cổ động viên bóng đá vậy. Có khi con gái cũng mê tít và cũng “máu” lắm. Trước khi cho đá thì nắm râu dế, quay quay, thổi phù phù, nó xòe cánh và… say. Thế thì nó đá mới hăng!
Ôi chao là nhớ! Cái nhớ da diết làm sao! Nhớ về làng quê, nhớ những con người giản dị, chân chất, xử sự mộc mạc, tình cảm chân thật. Nhớ về những cánh đồng thênh thang lộng gió, nhớ tuổi thơ hồn nhiên đầy ắp kỷ niệm, ngọt ngào yêu thương!
     Tất cả chỉ còn là kỷ niệm, chỉ còn trong ký ức một thời. Dế ơi! 

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives