Truyện ngắn  

Posted by Unknown

Hú vía!

LEN ZINBERG
NGUYỄN THỊ THU
(dịch theo “A Close Call” của Len Zinberg)



Đó là một đêm mùa hè nóng nực và trời có sương mù. Tôi có mặt ở trạm cứu hỏa, bởi tôi là lính cứu hỏa và đang làm việc ca đêm.

Lúc ông già ấy bước vào cửa thì trời đã về khuya. Khuôn mặt ông ta xanh mét, cái vẻ xanh xao khiến người ta khi nhìn chợt có cảm tưởng như ông ta chính là một phần của đám sương mù đang phủ dày đặc bên ngoài. Chiếc áo khoác của ông ta bị rách và dính máu, còn cánh tay mặt dường như bị gãy và mái tóc cũng lấm tấm vết máu. Khuôn mặt gầy nhom của ông ta nom đầy vẻ đau khổ.
Trước khi tôi kịp hỏi xem mình có thể giúp được gì thì ông ta đã cất tiếng:
- Tên tôi là Parks. Ông có thể mang bình oxy đến trợ thở cho vợ tôi được không? Bà ấy bị lên cơn đau tim dữ dội lắm!
Trạm cứu hỏa của chúng tôi lúc nào cũng trữ sẵn những bình oxy. Tôi điện thoại cho bác sĩ Smith ở cách chỗ tôi một dãy nhà. Ông ta trả lời là sẽ đến ngay.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ Smith đã lái xe đến. Tôi phóng lên ghế trước. Ông Parks bước vào ngồi ở băng sau. Hai tay tôi giữ chặt bình oxy và mặt nạ. Bác sĩ Smith hỏi ông Parks:
- Ông sống ở đâu?
- Vợ tôi hiện nay đang ở trọ tại nhà cô Mason. Chắc bác sĩ biết nhà cô ấy chứ? - Ông Parks đáp.
Bác sĩ gật đầu và phóng xe đi. Cô Mason quản lý một nhà trọ mùa hè chỉ cách trạm cứu hỏa chúng tôi một quãng đường ngắn.
Bác sĩ Smith nhìn vào kính chiếu hậu và có thể nhìn thấy ông Parks đang ngồi ở băng ghế sau. Bác sĩ hỏi:
- Trông ông bị thương khá nặng đấy! Chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Tôi bị đụng xe, nhưng tôi có thể chờ được. Xin các ông hãy cứu giùm Mary vợ tôi trước đã.
Tôi chợt thấy như có gì đó không ổn khi ngồi trong xe. Tôi không rõ đó là cái gì. Nhưng thật tình, trong người tôi chợt dậy lên một cảm giác là lạ trước sự xuất hiện của ông Parks.
Khi chúng tôi tới nhà trọ của cô Mason, ông Parks vội vã nói:
- Xin các ông nhanh lên giùm cho! Mary đang ở trên lầu một trong căn phòng nằm phía trước.
Bác sĩ Smith nhấn chuông và cô Mason ra mở cửa.
- Bà Parks thế nào rồi? - Bác sĩ hỏi.
- Bà Parks à? Bà ấy bị ốm sao, thưa bác sĩ? Bà ấy vừa mới dọn đến ở bữa nay, và bà ta đã đi ngủ ngay sau khi lên phòng. Tôi cứ ngỡ là bà ấy vẫn đang ngủ chứ!
Chúng tôi đi lên lầu. Ở đó, trong một căn phòng phía trước chúng tôi thấy một người đàn bà có vẻ lớn tuổi đang nằm trên giường. Đôi mắt bà nhắm nghiền và hơi thở nom có vẻ nặng nhọc, khó khăn. Bác sĩ vội tiếp oxy cho bà; sau đó, ông dùng kim tiêm một liều thuốc vào cánh tay bà.
Chẳng mấy chốc, sắc diện bà trông đã bớt nhợt nhạt. Bà ta lại thiếp đi. Bác sĩ thở phào một cái:
- Thật hú vía! Nếu chúng ta đến chậm chỉ một phút thôi thì chắc bà ấy gặp nguy rồi. Bây giờ thì tạm ổn, tôi nghĩ bà ta sẽ khỏe lại và chúng ta phải đưa bà ấy vào bệnh viện ngay khi bà ta thức dậy.
     Bác sĩ chợt nhìn quanh rồi lên tiếng:
     - Ủa, còn ông Parks lúc nãy đâu rồi? Ông ta bị thương nặng lắm đấy!
     - Chắc ông ấy còn ở dưới nhà - Tôi nói và vội vã xuống thang lầu. Ông ta không có ở đó. Ngoài xe cũng không. Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời. Cuối cùng thì đành phải lên lầu trở lại và báo cho bác sĩ Smith biết là mình không tìm thấy ông Parks. Bác sĩ Smith nói:
     - Ông ta bị thương nặng lắm và cần phải được chăm sóc. Chúng ta phải tìm ông ấy ngay.
    Ngay lúc đó, bà Mary Parks chợt mở mắt ra và hỏi:
     Các ông là ai?
Chúng tôi giải thích những điều đã xảy ra.
     - Nhưng sao các ông lại biết là tôi bị bệnh? Ai đã mời các ông đến?
    - Chồng bà - Tôi nói.
     - Chồng tôi à? - Bà ta có vẻ buồn - Các ông có lầm lẫn không đấy? Không thể nào là chồng tôi được! Ông ấy đã chết trong một tai nạn xe hơi cách đây 16 tháng, ở Chicago!
     - Cách đây 16 tháng à? - Bác sĩ lên tiếng và ngơ ngác nhìn tôi.
     - Đúng như vậy - bà Parks nói - Ngay lần đầu tiên tôi bị lên cơn đau tim, ông ấy đã vội vã chạy tìm người cấp cứu cho tôi, không may gặp phải tai nạn và qua đời. Ông ấy là một người chồng tốt, luôn chăm sóc tôi rất tận tình.
    Có một bức hình ông Parks được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Bác sĩ Smith và tôi cùng nhìn. Đúng là người đàn ông đó!
    Đến sáng, bác sĩ Smith gọi điện đến Chicago. Đúng, người ta cho ông biết, có một người đàn ông nào đó mang tên Parks đã bị chết trong một tai nạn xe hơi cách đây 16 tháng. Ông ta gãy tay và bị thương nặng ở đầu.
    Bác sĩ Smith vốn không tin vào chuyện ma quỷ, và tôi cũng thế mãi cho đến đêm hôm đó. Thình lình, óc tôi chợt sáng ra và tôi bỗng hiểu được vì sao mình lại cảm thấy không ổn lúc ngồi trong xe đêm đó. Đó là vì lúc ông già Parks bước vào xe của bác sĩ Smith, tôi không hề nghe thấy tiếng cánh cửa sau mở ra hay sập lại. 

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives