Thơ
Posted by Unknown
NGƯNG THU Lạc nhau Trông như một gã khờ Anh lạc vào lũng thơ Gã khờ lang thang gió Lạc sâu vào cơn mơ Anh hát khúc tình thơ Băng băng lên đồi gió Hôm ni rồi hôm nọ Anh mãi hoài rong chơi Em buồn chiều mưa khóc Dỗi mây bay không về Cơn nắng còn mê ngủ Bỏ mùa trôi lê thê Em tìm lên đồi gió Anh mãi bến thơ chơi Hai ta còn đâu đó Bên trời mây trắng trôi VĨNH THÔNG Nỗi niềm bên biên giới Biên giới Vĩnh Xương Sáng cuối năm Phiên chợ ngày không còn lời mặc cả Chỉ có nắng Phủ dấu chân ta vừa qua. Biên giới Ai thấy nỗi buồn treo mây bạc Ai thấy tình yêu vừa sang ngang Đồng bằng gọi lên lời thổn thức Con cúm núm vừa nghe Bay qua… Biên giới buồn, biên giới lặng câm Ta câm niềm cảm xúc Trước một Vĩnh Xương sông sắc trắng Em của ta giờ này đang ở đâu Đừng để ta nghe tiếng khóc! Con cúm núm lại bay trở về Hình như ta vừa giật mình tỉnh giấc Và lại nghe Tiếng rơi nước mắt Như nắng Vĩnh Xương rơi Vỡ sóng sông Tiền. Vĩnh Xương, chớm đông 2012 PHAN CHÚC Cột mốc Cột mốc Đá, cột mốc Người Giăng ra, bảo vệ đảo khơi, đất liền Giữ cho bờ cõi bình yên, Giữ cho toàn vẹn chủ quyền giang san… … Cột mốc Đá, cột mốc Người Tựa như dáng núi dưới trời hiên ngang Mặc mưa, mặc gió phũ phàng, Bền tâm, chắc trụ, vững vàng vươn cao! | LÊ HÀO Cát Tôi thường mơ về anh tôi trong mơ trông anh hiền như cát Nơi mảnh đất này, đâu đâu cũng cát những vết thương đạn bom lỗ chỗ khắp nơi theo thời gian vết sẹo chiến tranh cũng mờ dần tưởng như chỉ niềm vui là còn lại Tưởng như cát lãng quên mà sự thực không bao giờ như thế cát bao dung như lòng mẹ ôm lấy những con người đã hy sinh vì mảnh đất Ngỡ rằng đã hóa thân vào cát nhưng đêm đêm anh ấy lại về và những cánh hoa xương rồng bâng khuâng đỏ thắm mọc lên thay lời nhắn gởi Hoa nở cho người giữa mênh mông một vùng cát trắng 19-8-2013 VŨ KIM LIÊN Đêm Đêm sên sến màu đồng cựa mình trên mặt nước những cánh bèo mơ ngủ dạt về đâu. Ký ức ở nơi nào chợt hiện sau những tiếng nỉ non của loài dế mèn có đôi mắt nâu tròn bóng loáng chúng cụm râu vào nhau rì rầm những lời hứa hẹn và hối hả hoan ca trong lớp lớp cỏ mềm. Sương như cánh võng mơn man phủ tấm voan choàng ấp ôm những sinh linh nhỏ bé ầu ơ câu hát ru ngai ngái em bé thoát thai từ cơ thể mẹ cất lời oa oa nhập cuộc trần gian thêm một con người. Đêm sóng sánh màu chocola thiếu phụ quờ tay trên nệm ấm vớ phải lọn tóc mình xơ rối hoang mang. Ký ức như cuốn phim quay chậm cứ trở về hối thúc. Sau những gì đã mất, đã trôi qua trái tim chừng như đông cứng lại bừng tỉnh nỗi khát thèm được như loài dế có đôi mắt nâu tròn bóng nhận ra mình không thể tự chối bỏ hành trình tạo hóa đã an bài cho muôn kiếp chúng sinh. Nước mắt thiếu phụ chảy tràn đánh tan màu đồng, màu chocola thành đêm trắng! Việt Trì, 0 giờ 9, ngày 20-10-2012 |