Người giàu nhất hành tinh với tài sản “hữu danh vô thực”  

Posted by Unknown

X.PHÚ (Theo Granma)

BIỆT LẬP VỚI THẾ GIỚI HIỆN ĐẠI ỒN ÀO, TRONG MỘT NGÔI LÀNG THƠ MỘNG VEN BIỂN THÁI BÌNH DƯƠNG, CÁCH THỦ ĐÔ SANTIEGO DE CHILE GẦN 150 KM LÀ NƠI CƯ NGỤ CỦA “NHÂN VẬT GIÀU NHẤT THẾ GIỚI”: NGƯỜI SỞ HỮU… MẶT TRĂNG! ĐÓ LÀ ÔNG HENARO GAHARDO VERA, MỘT LUẬT SƯ VỀ HƯU NAY ĐÃ 84 TUỔI.

Câu chuyện trở thành chủ nhân của mặt trăng khởi sự từ năm 1954, khi Vera mới 25 tuổi và sự nghiệp của một luật sư nghèo mới chỉ bắt đầu. Henaro gia nhập một câu lạc bộ mang tính chất xã hội, sau anh được đề cử vào chức danh chủ tịch. Mọi người giơ tay biểu quyết nhất trí, chỉ có một ý kiến phản đối trong tổng số các hội viên. “Tôi rất hạnh phúc khi nhận lãnh trách nhiệm mới - cụ H.Vera nhớ lại - Nhưng một trong những người có mặt nói: “Cái anh chàng trẻ tuổi này có chút tài sản nào đâu mà được nhận vào club, huống hồ lại làm chủ tịch?!”” Bởi mọi thành viên của cái câu lạc bộ này đều là chủ xí nghiệp, cửa hàng, trang trại...”. Tuy vậy chàng thầy cãi “mới nứt mắt” vẫn được bầu, nhưng trong thâm tâm anh rất buồn... Tối hôm đó Henaro tha thẩn một mình, nghĩ vẩn vơ. Đó là một đêm trăng rằm, ánh trăng vằng vặc làm anh bừng tỉnh: “Mặt trăng là của trái đất, xưa nay vẫn vậy. Đó là một thể vật chất hiện hữu thực sự, tuy nhiên đã có ai là người chủ sở hữu mặt trăng đâu?”, luật sư H.Vera thầm nghĩ.
Sáng đến Henaro Vera tới gặp Sesar Himenes Fuensalida - giám đốc một hãng bất động sản - để trình các giấy tờ, trong đó đề nghị ghi nhận được đăng ký như là “người chủ sở hữu vệ tinh duy nhất của trái đất” từ năm 1857(!). Ông kể lại: “Sau khi lắng nghe và xem xét số giấy tờ tôi mang đến, viên giám đốc liền nói: “Henaro ơi! Cậu có biết rằng cậu đang làm điều gì không? Rồi mọi người sẽ cho cậu là... đồ điên cho mà xem!”. Nhưng trước lời thỉnh cầu không khoan nhượng của tôi, vị giám đốc “rà” lại bộ hồ sơ một lần nữa rồi công nhận đây là một văn bản hợp lệ”. Ba ngày liên tiếp Henaro niêm yết quyền “sở hữu chị Hằng” duy nhất của mình lên công báo nhà nước. Sau khi không có ai kiện cáo gì, ông nhận được văn bản pháp quy có giá trị quốc tế. Lệ phí cho công việc này hết vỏn vẹn có 42 peso tiền Chile hồi đó - ngang với vài xu (cents) của Mỹ. “Sau khi được cấp giấy sở hữu mặt trăng, tôi mang đến trong một phiên họp của club và chìa cho nhân vật hung hăng hôm trước xem. Ông ta liền đứng dậy xin lỗi và ôm hôn tôi - H.Vera kể tiếp - Đầu đuôi câu chuyện là như vậy, chỉ vì chút tự ái nhỏ mà tôi đã trở thành chủ nhân của một hành tinh khổng lồ”.
Cụ Henaro Gahardo Vera hồ hởi nhớ lại “sự kiện trọng đại nhất” trong đời mình: “Vào khoảng tháng 5-1969, một thời gian ngắn trước khi cơ quan hàng không và vũ trụ Mỹ NASA đưa các phi hành gia lên mặt trăng, bất ngờ tôi được đại diện Sứ quán Mỹ tại Chile tới thăm. Với nhiệm vụ trọng đại là chuyển bức thông điệp của cá nhân Tổng thống Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ Richard Nixon hồi ấy, trong đó ghi: “Thay mặt nhân dân Mỹ, tôi đề nghị ngài cho phép ba phi hành gia Aldrin, Collins và Amstrong được hạ cánh xuống hành tinh thuộc sở hữu của ngài”. Vô cùng ngạc nhiên và sung sướng, tôi đồng ý vô điều kiện và chúc ba nhà thám hiểm trở về trái đất an toàn và mạnh khỏe”. “Bức điện của tổng thống cũng như điện trả lời của tôi từng được phổ biến khắp thế giới. Tôi vẫn còn giữ chúng, nhưng không hiểu thất lạc đâu đó...”, Henaro Vera nói, trong khi bà Alisi vợ ông loay hoay lục tìm trong chiếc cặp đựng tài liệu cũ.
Ngoài nghề luật sư ra, H.Vera còn là một nhạc sĩ, nhà văn, họa sĩ và là một chính trị gia. Ông từng kết bạn với cố tổng thống bị ám hại trong cuộc đảo chính năm 1973 Salvador Allende: “Tôi rất mến Salvador, ông ấy là một nhà yêu nước chân chính. Salvador có hứa là nếu trúng cử, sẽ phân cho tôi giữ ghế bộ trưởng giáo dục. Người bạn của tôi đắc cử, nhưng tôi không nhắc lại lời hứa cũ, chứ không tôi cũng làm bộ trưởng rồi”. “Trong những lúc rỗi rãi - cụ Vera thổ lộ thêm - Thật là tuyệt vời khi bạn ngồi nhìn ánh trăng bao phủ khắp nơi. Rồi sẽ đến ngày, các chuyến bay chở những du khách đầu tiên lên thăm chị Hằng sẽ được thực hiện. Dĩ nhiên tôi và bà Alisi cũng sẽ tham dự, bởi chúng tôi đã ghi tên giữ chỗ rồi”.

Là một người thận trọng và hay lo xa, cụ Henaro Vera muốn mọi sự đều êm đẹp. Ngay cả trong di chúc của mình, cụ không để lại vật sở hữu xa xôi kia cho các con cháu hậu duệ trực hệ, mà: “Tôi để lại quyền sở hữu mặt trăng cho ngôi làng quê tôi. Để ánh trăng tràn trề tình yêu sẽ làm vơi đi những buồn tủi cố hữu nơi đây”. 

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives