| Nhà thơ NGUYỄN QUANG THIỀU |
NHÀ THƠ * Tặng Nguyễn Quyến Ngồi cúi đầu trong chiếc ghế gỗ bạc sơn chàng im lặng như chết Ánh tà dương dần dần biến mất trên những ô cửa Chàng co người lại, thân thể chàng biến thành một cái tai Chàng run rẩy trong đời sống của thính giác bí ẩn Thế gian không có gì phân cách và mọi âm thanh Chàng đều nghe thấy bằng cái tai rộng lớn của cô đơn Cả tấm lưng nằm xuống, thiếp ngủ Và tiếng dừng lại của hơi thở Có quá nhiều kẻ quanh chàng mang theo trên đầu Những cái tai điếc như đồ trang sức Chàng từng mắc sai lầm khi gào to: Các ngươi hãy lắng nghe Và sự thật đã nhạo báng chàng Chẳng có gì an ủi nổi chàng kể cả cái chết Nhưng chàng vẫn phải sống, đôi lúc phải rúm người lại Trước thách thức của đám người giống những chiếc quần rách Sứ mệnh của chàng không phải là kẻ đuổi ruồi Chàng trở thành kẻ điên khùng của thế giới câm ngọng Và luôn luôn mang gương mặt của đứa trẻ đau ốm Nhưng đêm đêm đầu chàng lắc lư một quả chuông lớn Tiếng nó làm rung những vòm cây và những ngọn đồi
HỒI TƯỞNG THÁNG TƯ Rền vang những cánh đồng, buổi bình minh đất đai Tôi thấy mùa loa kèn sinh ra dưới vòm trời bất diệt Chúng ta đợi đã lâu một cái chết sống lại Những nhạc công yếu già lần lượt bỏ đi. Im lặng như chưa từng có gì sinh ra trên đất đai này Rồi ngôi nhà dựng lên như chợt nhớ, rồi suốt đêm gió thổi Những đồng tiền xưng tên trong lễ rửa tội Đủ mua một phao dầu cháy hết đêm nay? Tất cả những gì còn lại giờ nghiêm trang trong nghi lễ của mình Tôi ôm chặt cây kèn đứng sau rèm sáng Xa xăm trên cánh đồng, những nhạc công tóc bạc Thèm được chơi lần cuối cùng bên miệng huyệt sâu. Mọi con đường tháng Tư biến mất, chỉ còn lại một Tôi đứng trên con đường này và quanh tôi bạt ngàn những cây kèn cô đơn Tôi phải chơi thay những nhạc công đã chết Và những cây kèn bị lãng quên trong bóng tối cánh đồng. Những cái tên đều đều vang lên trên mặt đá hoa cương rồi đời đời im lặng Tôi nhìn thấy hàng cây mới trồng trên bến bờ thế gian Một ngôi sao bay về đậu lên trên trán Ánh sáng chan hòa chảy trong máu, xương tôi. Đêm rền vang tiếng thử hơi của những cây kèn Tôi là nhạc công sót lại cuối cùng bước dần ra phía sáng Trong nghi lễ của đất đai, của bầu trời, tôi nâng kèn, ngước mắt Tất cả những cánh đồng hoa loa kèn bùng nổ - bình minh. | SAU BẬC CỬA NGÔI NHÀ VÔ HÌNH Không còn ngôi nhà ấy những cái cây quanh nhà biến mất. Tôi đi qua ban mai mơ hồ tiếng mở cửa Và tiếng sủa con chó nhỏ ướt át sương đêm trên cánh đồng phía trước Tôi đi qua tràn ngập tâm hồn mở ra một đầm nước lộng lẫy bầy thiên nga Mang gương mặt thiếu phụ đã chết bay lên Vọng tiếng kêu khe khẽ một đêm ân ái đã lâu trong những tối thu Ngôi nhà trôi về đâu con đường mòn chìm khuất Tôi đi qua hoàng hôn tiếng cửa dần dần đóng Bầy thiên nga thiếp ngủ trên sóng rì rầm Người thiếu phụ gọi về trong ngày hạ cuối cùng. Biến mất cánh đồng trong bóng tối bất tận Những ngôi sao dần dần trong dần dần tinh khiết Hơi ấm bộ lông chó bên bậc cửa, sủa khe khẽ, khe khẽ sủa trong mơ Người thiếu phụ vẫn thở trong ngôi nhà vô hình Và cái thai dần lớn bởi giấc mơ tôi.
NHỮNG CON CÁ ƯỚP Tôi suy tưởng về đại dương Những chiếc chum sành nửa bóng tối Những con cá ướp. Đã than thở, đã hát ca, đã xoè vây lộng lẫy Đã hoan hỉ ra đi, dòng trứng phun chảy như nham thạch Những hải lưu ấm nóng và bất tận. Giờ bên cạnh những hạt muối chứa đầy ký ức biển Những con cá bất động Sự suy tưởng của tôi dội vang những đợt sóng Chiếc chum sành lắc lư Những con cá ướp Phun chảy những dòng trứng Nở ra những con cá Trong dòng hải lưu suy tưởng bất tận của tôi.
NHỮNG CÁNH BƯỚM Đâu đấy, một cánh bướm run rẩy, trong hơi thở tháng Giêng Một cánh bướm như không có bởi mỏng hơn cả sự mơ hồ Nhưng đã mở ra, ở đâu đó, một cánh bướm có thật Không bởi màu sắc rực rỡ mà bởi như hơi nước đang tỏa Chúng ta đổ ra quảng trường, chen lấn và xô đẩy Một số ai đó gào thét và nhiều lúc đập phá Và chúng ta quên đi, đâu đấy, trong những lùm cây bé bỏng Đang rộn rã mùa sinh nở côn trùng Đâu đấy ánh sáng không bao giờ tắt trong cả những đêm Và sự chuyển động mỗi lúc một mãnh liệt trong cái kén bất động Rồi đột ngột xuất hiện, trong sự chờ đợi của đất đai, của cây cỏ và bầu trời, một sự sống diệu kỳ với vẻ đẹp mong manh Đâu đấy, không chỉ một đâu đấy, mà tràn ngập bất tận Từ bóng tối đến ánh sáng, mở ra những cánh bướm Và theo luồng hơi thở ấm áp và rộng lớn của tháng Giêng Chúng mang vẻ đẹp của đời sống đi khắp thế gian Mà không để lại một tiếng động nhỏ
|