Thơ
Posted by Unknown
NGUYỄN ĐỨC HẬU Chiều quê Chiều đi khép cửa cho ngày Ráng chùng chình đỏ bên này vạt sông Con về nhặt rét sót đông Khói ai đốt rạ cay nồng tuổi thơ Xót lòng sông chảy vẹt bờ Bến gầy mẹ vớt bóng mờ ca dao Khói hương khấn quặn trời cao Con xin gặp mẹ hỏi bao nhiêu điều Hoàng hôn hiện bức phù điêu Tóc mây dáng mẹ liêu xiêu góc trời… Ưu tư trĩu nặng cõi người Cha đan nốt những mảnh đời vào nhau Tay run run giã cối trầu Bà nhìn như chẳng nhìn đâu. Lặng thầm! Chuông chùa chợt diết da ngân Vài vuông nắng nhỏ níu chân gọi chiều. Phan Thiết, ngày 4-11-2011 NGUYỄN ĐỨC PHÚ THỌ Không đề mùa đông (Cho D.) Chẳng có điều bất ngờ Mùa đông lại đến từ phía sau Thầm thì những câu kể không đầu không cuối Hàng cây ven đường trơ tóc xõa Nụ cười nhàu nhĩ buổi sáng Giọng nói khô gầy buổi sáng Cà phê đắng Môi hôn Níu bóng choàng vai Cúc áo hờ hững lệch Chong chóng tình yêu Nhớ gió Bỗng xoay vù Mùa đông Gốc bàng thành thiếu phụ Rứt xuống mặt người nghìn chiếc lá cô đơn Thành phố buồn thênh Bài hát cũng buồn thênh … Yêu nhau mùa đông… … Xa nhau mùa đông… Anh chẳng biết làm sao để nói về những ký ức mùa đông đi qua thơ anh Bằng nỗi nhớ không đầu không cuối. | | NÔNG QUY QUY Lãng du Bềnh bồng mây trôi từng phiến Thân tình từ thuở ban sơ Gió trăng ngàn năm phiêu lãng Vô tình làm hạt thơ rơi Thế gian nhiều người nhặt được Gieo vào ký ức hương hoa Hành trình đi qua yêu ghét Ngu ngơ nhận lấy vui buồn Ngày đi qua chiều lãng mạn Bao lần với nỗi lòng không Vu vơ đôi lời đưa tiễn Hoàng hôn bất chợt thở dài Tôi đi rong ruổi kiếp người Thèm nghe một tiếng à ơi... Lời tôi bao lần thổn thức Lắng vào tình mẹ sầu rơi Tôi đi qua đời ghé trọ Một lần làm kẻ lãng du Ngắm mình nụ cười rất thật Trầm hương, góc nhỏ đi về. KHALY CHÀM Cảm tưởng bão tan Bão tan rồi chắc gì không bão nữa dải đất miền Trung nghĩ thật diệu kỳ người nhìn sững những tang thương mất mát nuốt vào lòng lời than vãn sầu bi?! chắc có lẽ quá quen rồi giông bão tự thuở ngàn năm giọt lệ khô rồi nhặt hạt lúa đã nghẹn mầm ương cứng hồi sinh mùa màng xanh biếc trên môi Mẹ khấn vái khói hương trầm bay ngược phía đại ngàn lũ dữ cuốn về xuôi những sản vật bồng bềnh trên sóng nước với bão cuồng điên điều quý giá chỉ là tính mạng người câu thơ lạnh rùng mình trong xó bếp đứng chôn chân như tượng thánh - bạn cười bão tan rồi chắc gì không bão nữa cho dù thế nào… bầu trời cũng vàng nắng miền Trung quê tôi TN, mùa thu 2013 |
NGUYỄN THỊ NGỌC HÀ Ví dầu câu hát quê… Em đã thấy từng thớ đất tập lên câu vọng cổ gió gọi mùa về xanh mướt cọng thơm và bờ đê chờ người hò hẹn mắc cỡ ven đường cố níu chân ai… Gió thả dây cho mình ngắt đọt ráng chiều con cá, con cua gõ song loan thay lời muốn nói ngày mùa cầm quà bội thu chưa bao giờ bối rối sao câu chữ rớt vần đứng lặng trên đê? | | Lỡ hẹn nhảy ùm xuống sông, tắm một lần thỏa thích lúc về nên bông lục bình ngóng hoài mà không thấy thức cả đêm hóa thành lau sậy trắng phếu cơn chờ trước ngõ nhà ai Thử chuốc rượu ruộng lúa một lần để biết mùi say cũng như gã trai làng thất tình lạ lùng khi uống bao nhiêu vẫn tỉnh mùa thu hoạch bắt đầu… |