Thơ
Posted by Unknown
HOÀNG ĐÌNH QUANG Mẹ- Trường Sơn (Trích) I Những nén hương không chịu cháy bình thường Chỉ muốn rực lên thành ngọn lửa Những ngôi mộ đã không còn mới nữa Bốn mươi năm mưa nắng đã cũ rồi Chỉ còn lại những nén hương cháy đỏ Như nỗi niềm rừng rực cháy khôn nguôi. Mười ngàn – hai trăm – sáu mươi ba số phận Có nhiều không? Khắp non nước tụ về Nến đã thắp chói lòa đêm tháng Bảy Các anh nằm thanh thản giữa trời khuya! Trường Sơn sói mòn bão lũ Bồi đắp lên hũng vĩ lũy thành Hình Tổ quốc ngàn năm bền chắc Bên hình hài đội ngũ các anh. Chúng tôi đi đầu trần dưới nắng Trường Sơn Giọt nước mắt khô đi rồi đọng lại Điều day dứt, các anh ơi có phải Tàng cây xanh bát ngát lưng đồi Mỗi chiếc lá một linh hồn dầu dãi Một nỗi niềm khao khát mãi không thôi! II Người em gái cúi đầu Giọt nước mắt nuốt vào như muốn giấu Để linh hồn anh mỉm cười Ngàn cây số cách xa trời xanh biếc, chim lành về đậu Cành hoa này trước mộ mãi xanh tươi. Năm mươi năm lưu lạc chân trời Tên anh trôi dạt cùng hoa cỏ Tên anh bay trong ngày rằm, tháng nhớ Biết anh nằm đâu non nước xa xôi Cánh rừng xưa cháy dở Năm mươi năm xanh chồi Năm mười năm tím bầm nỗi nhớ Mẹ đã già đi bước chậm, anh ơi! | VII Đêm nay Đông Hà Ai nắm tay nhau vào hôn lễ Gió Lào sàn sạt thổi qua Chuông nhà thờ giục uyên ương thề non hẹn bể Lời nguyền thủy chung tựa dải Ngân Hà Trường Sơn điệp trùng Hồn tử sĩ chập chờn màu than lửa Mải miết chảy không cùng Hạnh phúc không bao giờ đắt rẻ! Đêm nay Tiếng trẻ chào đời Say đắm màu đêm lặng lẽ Số phận nào định đoạt cuộc đời Em sẽ bước trên đường thiên lý Như ngày nào bài ca đường 9 quê hương. Đêm nay Các anh về xao xác sông Hiền Lương Dạt dào bờ Thạch Hãn Chói sáng công trường Một dải non sông Thành bó đuốc ngàn năm sau rực sáng! 8-2013, Quảng Trị - TP. Hồ Chí Minh |