Thơ
Posted by Unknown
LÊ VĨNH THÁI NHỚ SÔNG sẽ có ngày tôi xa sông khi con nước chảy về chưa định ngày sông thay dòng xốn xang vời vợi hãy khóc đi những chiều chưa tới ngày chưa thấy thì nhớ nhau là cớ để quay về em chẳng bao giờ nói về lần đi không trông mong mười ngón tay xa nhau như anh xa em trong buổi chiều dòng sông không trọn một vòng chảy hoài đáy nước vẫn lời đan chéo mười ngón tay quay mặt úp vào nhau đan chéo mảng buồn đường gân co cụm anh về ảnh em còn ấm trên tường dòng chữ vun mùi mực mới em xa anh từng con nước đổ dồn vô mùa lũ vườn thanh trà đêm nay đong đưa mấy trái cuối mùa cùng lòng anh trĩu xuống chín vườn đêm... KHUÊ VIỆT TRƯỜNG NHỮNG CHIỀU CHỦ NHẬT Những chiều chủ nhật như một đôi quang gánh Rao bán rong rêu cho những mái nhà Em lách cách ngón tay trên bàn phím Gọi nỗi nhớ về trên con phố đông Những chiều chủ nhật nhặt từng viên sỏi nhỏ Ném vu vơ về phía đồng cỏ xanh Ném cho cạn ngày xưa ngày xửa Em vẫn chưa đi về phía người ấy, vẫn chưa đi Những chiều chủ nhật nắng rụng trên mái ngói Hững hờ nhìn con đường như nhìn một giấc mơ. NGUYỄN HẢI MINH CÁI GƯƠNG KHÔNG BIẾT NÓI DỐI Nào mình soi gương Hỡi người đàn bà ba mươi tuổi Cái gương không biết nói dối Nào, soi gương Một khuôn mặt khóc Một khuôn mặt cười Một khuôn mặt ngu ngơ khờ dại Một khuôn mặt sương gió dạn dày Vô vàn khuôn mặt Nhìn em cười - khóc - ghét - yêu Người đàn bà ba mươi tuổi Và cái gương không nói dối Chiều loang loang chầm chậm Người đàn bà nhăm nhắm mắt Chẳng còn khuôn mặt nào nhìn em… | | THANH QUẾ (Hải Châu - Đà Nẵng) CON ĐƯỜNG VĂN HỌC Có hai con đường: Tài năng Và lao động Mỗi người đi một đường Tôi theo đường thứ hai 19-4-2013 CON NGƯỜI ĐƯƠNG ĐẠI Chúng ta Ngày càng xa lánh mọi người Xa lánh xã hội Để ép mình dẹp lại Nằm gọn trong ví tiền. 5-2013 BẢN TÍNH CỦA NHÀ THƠ Là Hay lo lắng. 5-7-2013 NGUYỄN THỊ KIM NHUNG ĐÊM Căn phòng đêm nay rất trắng bóng dùng dằng rồi cũng bỏ đi giấc mơ là cây cầu gỗ mục chạm vào rồi làm sao bước qua Mẹ đã sinh con tuổi ngựa đừng hát ru con bài hát xa nhà tháng tư sấm nhiều hơn cỏ đắng cay sau đồi đắng đót nở hoa Đêm không nói nhiều hơn bản nhạc không lời bao kẻ vẫn vì đêm thao thức trăng tan rữa vì mắt ai rạo rực găm vào đêm niềm nỗi của sao Cánh đồng Thần Nông không người gặt hái rỏ âu lo xuống những chiêm bao Trong bóng tối ập òa mất, được dải mây đêm kín đáo thay màu. |