Thơ  

Posted by Unknown

NGUYỄN HƯNG HẢI

ĐƯỜNG TỚI ĐIỆN BIÊN PHỦ
(Trích Trường ca viết theo Hồi ký của Đại tướng Võ Nguyên Giáp)

… Trải tấm bản đồ ra trước mặt
Như trải cả lòng mình cùng bao nỗi cam go
Tướng Giáp thưa với Bác Hồ:
- Sau khi đánh chiếm được đồng bằng, trung du
Cửa ngõ Thái Nguyên đen đặc binh lính Pháp
Dọc theo rặng núi Hồng máy bay giặc dò la
Hàng trăm quả bom ném xuống một giờ
Tuyên Quang bị cày lên
Biên giới bị cày lên
Như nắm thóc bị đem vào cối giã
Có thể vượt được qua cơn đói lả
Nhưng dễ gì vượt được vòng vây
Đi xuyên ngày
Đi xuyên đêm
Súng lấy được của địch thì nhiều
nhưng thiếu đạn thường xuyên
Súng cối ta làm cũng thường xuyên hỏng hóc
Mác-búp-đa đối mặt với đạn bom càn quét
Đường chuyển gạo, thuốc men bị quân thù
vây chặt
Thì vây lại quân thù bằng ý chí niềm tin
Bên ngọn đèn giữa mưa gió rừng đêm
Bác Hồ nhìn Tướng Giáp
Tướng Giáp thưa với Người:
- Muốn phá được vòng vây chiến lược
Ta phải mở chiến dịch Tây Bắc
Bác bảo chiến dịch này
“chỉ được thắng, không được thua”
Từ mệnh lệnh của Bác Hồ
Tướng Giáp chọn Đông Khê
Dù trước đó Cao Bằng đã được chọn
là mục tiêu mở màn chiến dịch
Mất Đông Khê địch sẽ mất Cao Bằng
Đó là một nhận định tuyệt vời sáng suốt
Đời cầm quân dễ có được mấy lần
Và thử hỏi đã ai làm được như Tướng Giáp
Trong cái lán giữa rừng rả rích mưa đêm
Tướng Giáp ngồi lặng im bên Bác
Sau chiến dịch Đông Khê, thế địch ta đã khác
Nhưng làm cách nào đây
để giải phóng Cao Bằng
Khi lũ giặc như những con sâu
cuốn mình trong chiếc lá
Tướng Giáp như con thuyền
giữa mênh mông biển cả
Không có la bàn, tự tìm hướng mà đi
Và Tướng Giáp đã làm nên câu chuyện thần kỳ
Như ước mong của Bác
Trận thắng Cao Bằng cũng như trận Chi Lăng
Trong “thảm họa Cao Bằng”
Có người Pháp hôm nay còn hoảng loạn
Sao Cac-păng-chi-ê lại cực kỳ đơn giản
Coi việc rút quân khỏi Cao Bằng
như một cuộc hành quân?
Chính “sai lầm” này
đã làm cho lính Pháp sa chân





Cái hố mà Tướng Giáp đã bày binh bố trận
Cái hố mà chỉ Tướng Giáp nghĩ ra thôi
Đã mấy chục năm rồi
Đường số 4 bao hồn oan thất trận
Như vẫn còn chửi rủa sự ngu si
Vì cái gì mà phải bỏ Pa-ri
Để có mặt nơi rừng thiêng nước độc
Trong cay đắng, cúi đầu mới nhận ra sự thật
Xứ An Nam không giống như nước Pháp
Tướng Giáp đâu có như lời
Chính phủ Pháp rêu rao?!
Trong hão huyền bảo hộ xứ Đông Dương
Ta còn nhớ những cánh tay giơ hàng
khi được thả tự do
đều giơ lên nhất loạt:
- “Vi-ve Hồ Chí Minh… Vi-ve Hồ Chí Minh”
Hành động đó làm muối mặt những kẻ
cuồng chiến trong Chính phủ Pháp
Còn những người lính chúng ta
càng thêm quý thêm tin Tướng Giáp
Yêu và thương ông hơn đâu chỉ ở nụ cười…
Biên giới những năm 50
Sau chiến dịch trung du,
Tướng Giáp đứng lặng người
Nhìn gương mặt Bác Hồ sạm đen, hốc hác
Đại Tướng quặn lòng
Giấu đi nước mắt
Thương Bác bao đêm nếm mật nằm gai
Thương những cô gái, chàng trai
Gác bút nghiên
Bỏ lại cuốc cày
Mang cả xưa, nay vào chiến dịch
Điện Biên là cái đích
Nhưng đến Điện Biên bằng cách nào
mà không tổn máu xương
Có Tướng Giáp đưa đường
“Voi” cũng thua “châu chấu”
Đưa cho Bác chiếc khăn tay còn thấm máu
Chiếc khăn tay đã theo ông từ buổi
còn tầm vông, mã tấu
Như một báu vật
Vì đấy là chiếc khăn của một người con gái
ở trường Bưởi đưa cho
Cầm chiếc khăn Đại Tướng vừa đưa
Bác giơ lên
Và Người nói:
- Chú nhớ giữ chiếc khăn này để khi đến Điện Biên
Gói những cánh hoa ban mang về Hà Nội
Câu nói của Người trong đêm rừng biên giới
Tướng Giáp đã mang theo khắp các chiến trường
Chiếc khăn tay là an ủi lúc cô đơn
Là khe khẽ mỉm cười khi nghĩ lại
Là lá cờ trên đỉnh núi
Là cánh buồm trước những dòng sông
Chiếc khăn tay gói cả tấm lòng
của người dân Việt Bắc
Khi đặt vào trong đó mấy quả sung
Khi đưa Bác lau mồ hôi, bụi đất
Khi ở giữa Thủ Đô nhớ về thời trận mạc
Chiếc khăn tay của một thời ta gặp
Đường tới Điện Biên đâu chỉ có tấm bản đồ?!

Việt Trì, rạng sáng 4-10-2013

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives