Bạn trên facebook  

Posted by Unknown

TRẦN HUY MINH PHƯƠNG
Em gọi ta bằng chú nhưng lại xưng em. Hỏi sao gọi ngộ, em nói tại thích. Tối nào cũng chat mail, cũng gọi í ới câu văn lời thơ níu kéo. Ta gọi em là bạn facebook. Em gọi ta là bạn của những dấu hỏi cần đáp án ngay. Ta chìm trong dĩ vãng ngày mưa. Ngoài kia, Sài Gòn vẫn đang háo hức những vòng xe, những nhịp tim đang rộn ràng nhảy múa ngày cuối tuần… Mà thôi, em ạ! Ta chỉ là kẻ gàn dở và biết nói gì ngoài cái dáng vẻ luống cuống à uôm. Mình là bạn ảo thôi mà. Xin đừng gọi tên nhau qua vẻ hờ móng tay gọi bàn phím. Nói vậy, nhưng lần nào mở máy tính thì in như ta đã chờ nhau, từ bao lâu rồi… nỗi nhớ mọc đầy tay.
Những gì em hỏi làm cho ta thấy lại ảnh hình của chính mình tuổi đã qua. Ngày nắng trong. Em tung tăng qua tuổi trăng viên mãn. Tuổi đôi mươi rực sáng bầu trời xanh, em tặng mình cho những chuyến đi. Em bắn mình vào nơi xa lơ lắc, vào nơi chỉ trong mơ hoặc những ngày nghe cha kể, bà kể… Màu áo xanh của em thắm mùa hè rực phượng thắm. Ta nghe em kể bằng giọng hồ hởi và nhiều suy tưởng của tuổi trẻ. Nhiều hoạch định em vẽ. Em lại chat mail và chia sẻ cùng ta như người ruột rà. Ta ấm ớ cho qua một ngày lao nhọc. Ta quăng mình vào xó tối. Ta vẽ mình bằng tuổi sờn, nhiệt huyết đóng băng. Ta chán ta và ta yêu em từ độ em cười…
Một mùa hè trôi qua, ta chỉ nằm dài và vờn ngày công viên vùi mình băng ghế đá nghe lá bay. Một mùa hè trôi qua, em tiếp sức cho đời bao giọt mặn mồ hôi của cống hiến không nghĩ suy. Ta có làm gì cho ra cái thời tươi trẻ. Ta mặc cảm với chính mình. Ta cười mếu với những điều em hỏi. Bởi, em nghĩ ta đã qua cái thời đó, chắc rằng ta cũng từng như em. Mà em ơi, ta đáng bỏ đi. Nghe em kể mà ta dậy sóng một bầu trời khát vọng. Đêm qua ta lại mơ bay về tuổi mười tám. Chiếc quần màu cứt ngựa vải khuyết mảng mông. Đôi dép nhựa trắng chào ngày đến lớp. Chiều xúc tép, giăng câu, thuộc bài trong lớp học. Tối nghe giọt trăng nhũ sữa mà thương mái lá dột nghiêng bên. Cha ho cơn ho từ nhiều ngày. Mẹ húng hắng vì cơn gió trở chướng. Ta ngái ngủ, mẹ cha thầm tính chuyện tiền nong sáng mai đi chợ. Thương cho ngày ăn bông điên điển thay cơm… Gió rụng kìa, so đũa còn thơm mùi mắm kho. Chái bếp mẹ ta cười thơm khói bếp. Em nghe ta kể tưởng chìm trong chuyện cổ. Em cười như cuộc chơi đã bày vui. Ta cười cho một thuở lao nhọc vụt xa. Câu chữ ngoằn ngoèo ta lại viết cho em bằng niềm trân quý. Đi đi em, hôm nay là của em tươi đầy.

Đôi khi ta tìm ta qua những chat mail. Bạn ảo đó nhưng có đôi khi ta tìm nhau lần về nẻo trong xanh. Tuổi vèo nhòa cuốn trong nhau nâng ngày thênh thang. 

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives