TRUYỆN 100 CHỮ  

Posted by Unknown

ÁNH TUYẾT
HƯƠNG GỪNG

Ông ngoại đã ngoài tám mươi nhưng vẫn kiên trì tự học, vì thế ông còn minh mẫn và hiểu rộng. Nhớ câu “Gừng càng già càng cay”, con cháu tặng ông cái tên trìu mến: Cụ Gừng!
Ngày ông qui tiên, đứa cháu ngoại 5 tuổi phụng phịu:
- Tại mọi người cứ gọi ông là Gừng làm ông mất (tiêu) sớm!
Mẹ xoa đầu nó, giải thích:
- Ngoại bệnh già nên mất thôi. Mẹ nói khi nào bụng lình sình thì ăn miếng gừng cho tiêu, chứ có phải gừng già mau tiêu đâu!
Chẳng biết hiểu thế nào mà khi cái cống ở nhà bị tắc, nó hối hả giã gừng tống vô, báo hại cha phải thuê thợ đến thông.
Giờ đây nó đã lớn, đi du học nước ngoài nhưng lúc nào cũng mang theo bên mình miếng gừng. Nó dùng gừng giúp mọi người chống say xe, cảm mạo hay bị đầy hơi. Trong những ngày giá rét, miếng gừng đập dập làm thơm nồi súp. Với nó, có vẻ như gừng chữa được bá bệnh và còn giúp nó hoài niệm về quê nhà và người ông quá cố.



AI NỢ AI?

Mẹ là phóng viên nên ít khi đến đón nó đúng giờ. Hôm nay trước khi chia tay, nó giao kèo: “Mẹ ạ! Từ nay nếu đón con trễ mẹ phải đền mỗi phút một ngàn đồng nhé!”. Mẹ nó hơi sững lại trước đề nghị ấy nhưng sau đó lặng lẽ gật đầu. Nó ra chiều đắc ý rồi chạy biến vào trường.
Cuối buổi, mẹ đón trễ 30 phút. Không đợi nhắc, mẹ đưa nó 30 ngàn và chiếc phong bì, nó mừng ra mặt, nhét tất cả vào cặp theo mẹ về nhà. Đến tối khi học xong, nó mở thư ra thấy mẹ ghi: “Con có biết trước khi sinh, mẹ đã đợi con suốt 9 tháng 10 ngày? Rồi chờ con biết lẫy, biết bò và chập chững biết đi, bập bẹ những câu đầu tiên. Mẹ chờ con khỏe sau mỗi lần bệnh, mong được thấy nụ cười của con sau mỗi kỳ thi để quên đi tất cả mưa nắng, nhọc nhằn... Và mẹ biết sẽ phải chờ nhiều lần nữa sau mỗi bước ngoặt cuộc đời con!”. Sáng hôm sau trên gối mẹ nó có 30 ngàn kèm dòng chữ trên bì thư “Con còn nợ mẹ nhiều quá!”.


KEO DÁN GÌ?

Sếp có quan niệm sai lầm: đã là sếp thì cái gì cũng biết! Vì thế, ông luôn tham gia mọi vấn đề và say sưa thuyết giảng.
Một hôm trong lúc họp giao ban, sếp tranh thủ diễn đàn để thao thao về “Cánh đồng bất tận” của Nguyễn Ngọc Tư, bỗng có thuộc cấp nóng mũi hỏi:
- Trong truyện này keo dán sắt người ta làm gì ạ?
Sếp trừng mắt:
- Dán sắt! Không lẽ dán miệng cậu?

Cử tọa im phăng phắc, còn người cán bộ nọ thì đỏ mặt. Nghi ngờ chắc có chuyện không ổn, sếp tức tốc tìm mua “Cánh đồng bất tận” để xem keo dán sắt dùng làm gì. Từ hôm xem xong sếp ít nói hẳn, cứ như có keo dán… miệng! 

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives