THƠ  

Posted by Unknown

LÊ CHÍ

HỒ THIÊN NGA

Đêm nước Nga ai đợi
Hồ Thiên Nga (*) lung linh
thời gian xa vời vợi
sao như chuyện chính mình

cả nhà hát lặng im
bỗng thiên nga vỗ cánh
có điều gì trong tim
mắt ngậm ngùi lấp lánh

hoàng tử, chuyện đời xưa
nỗi ngọc ngà vất vả
ngày ấy tuyết có mưa
cho cuộc tình nghiệt ngã

đời người qua năm tháng
khác gì Ôđétta (**)
khúc tình yêu bi tráng
ai một lần đi qua!

Ánh đèn màu chợt thức
xao xuyến cả rừng hoa
giữa hai bờ hư thực
Thiên Nga, trời, thiên nga!
_______________
(*) tên kịch múa ba lê
(**) nhân vật trong Hồ Thiên Nga



KIỀU MAILY

NHỚ RAMƯWAN

Đôi khi Ramưwan bay về trong miền nhớ
nụ cười mẹ trôi cuối nắng mai
gió thổi giạt chùm bông giấy
lộ mờ khuôn mặt cha

Đôi khi tiếng gì như tiếng trống Ginang vọng lại
từ cõi nào rất xa
bước chân thằng Út thoăn thoắt bờ mương
dường làng đang mở hội

Mùi gì như mùi lithei pakat
hương gì như hương pei nung
có lẽ Ramưwan đến hơi chậm
và đi hơi sớm

Người chưa kịp về đã muộn
em chưa xong đợi đã mãn chay
đôi khi bóng ai như bóng anh giữa Sang Mưgik…
_________________________
Ramưwan: lễ lớn của người Chăm Bà-ni
Lithei pakat: cơm lễ trong ngày đầu Ramưwan
Pei nung: bánh tét Chăm
Sang Mưgik: thánh đường Chăm Bà-ni



TRẦN THẾ VINH

CHIỀU RAU HẸ 
 QUẤN CHÂN

Có một chiều
Mắt nhớ dài như rau hẹ phía sau lưng
Ta không buồn ngó lại
Đi cho kịp nắng vàng rụng cuốn thời gian
Xe hay ta bỏ chạy lúp xúp vào đêm
Rượu say hay ta trốn tránh
Sự thật là sự thật
Trước men đã nhóm tình…




Có một tối kia
Mất ngủ
Trăn trở đêm lóe sáng ánh mắt chiều đỏ ối
Nhớ rau hẹ dài thườn thượt quấn chân
Tình ngoái lại sẽ bối rối
Sự thật phơi bày sự thật
Vụt sáng tuổi chiều bao lâu ?

Sẽ tóc bạc lạnh rơi
Rau hẹ cũng úa vàng !

6.2013


INRASARA

NGỤ NGÔN VIẾT 
CHO MÌNH

Dẫu thơ tôi không khuây khỏa khổ đau anh
tiếng hát tôi khôn vực dậy khốn khó anh
thì có hề chi
nếu chúng một lần nhóm trong anh hy vọng
Hãy hình dung trăm ý tưởng tài hoa
chịu làm vô danh cho tháp Chàm có mặt
hãy hình dung thêm vạn bàn tay sần chai vì nó, đã ẩn mình
thì có sá chi thơ anh cõi còm chiều ngày tất bật
hãy thả cho gió bạt chúng về mấy cõi hư vinh
Không vỗ ngực, không tranh hơn
không trốn chạy trước phận đời thất bát
câu thơ buồn
luôn có mặt nơi khổ đau có mặt
Anh cứ hẹn mùa sau hái tuyệt tác trần
ngày đi, ngày qua - hơi thơ anh hiu hắt
những con chữ nắm đuôi nhau xếp hàng
chịu phận đời bèo giạt
tàn cuộc phiêu bồng có kết được đám trang xanh?
Vạn cốc rượu bày lên suốt bàn tiệc cuộc trần
thuộc về ta









cho cả mùa xanh ta phiêu lãng
cốc ta nốc cạn, cốc tự đổ tràn, cốc dửng dưng,
có cốc ta so đo toan tính
cốc rượu đời thi dựng có bao lăm!
Rời bỏ ruộng đồng quen thuộc,
ngọn đồi thân thương
dong buồm vào hải đảo mù khơi bất trắc
người thủy thủ già đã không chở về mùa vàng thu hoạch
chỉ thấy bay lả trên cánh buồm
khoảng nắng khoan dung
Sẽ bật lên
tiếng thơ đến sau tiếng thơ cuối cùng
hơi thơ dài lâu nén dồn lồng ngực
sẽ bật lên
hạt mầm vùi sâu hơn hạt mầm vùi sâu nhất
sau trận mưa tháng năm
rì rào cho đời khúc hát xanh
Tháng Tư khô - bờ xanh xương rồng xanh
tháng Bảy mưa - bằng lăng rừng nở tím
chạp lạnh sang - đồi mai rực sắc vàng
quê ta ba mùa, đủ ba mùa phiêu lãng. 


0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives