Posted by Unknown
PHẠM BỘI ANH THUYÊN NGŨ KHÚC MIỀN TRUNG l Cho Hà Huy Hoàng, Huỳnh Thạch Thảo Miền Trung nắng rang khê cát mịn nắng chẻ đôi cán cuốc cát chôn chân bao đời rát bỏng và cuốc nghiêng trĩu nhánh vai gầy Miền Trung bão khơi xa đập bờ ngực lép phía sau lưng hung hãn gió Lào Miền Trung lũ dâng lên trôi dạt những mảnh đời về phương nao cũng vương niềm duy cảm Miền Trung bao thế hệ đã chìm sâu lòng đất bao thế hệ đang lầm lũi bước bao thế hệ rồi sẽ lớn lên tìm con chữ giữa bao cơ cực những mong tròn từ ngữ: áo - cơm Thức với Huế ngập tràn cảm lụy cùng sông Hương - vắt - lệ - khóc - miền - Trung. | | HOÀNG BÍCH NGỌC DẤU MƯA Lẩn khuất trong đêm không bóng người qua lại Đôi mắt biếc u tịch của nỗi buồn xa vọng ngàn năm Ngơ ngác Đăm chiêu Những cái nhìn xoáy hối hả không kịp dừng. Ngăn cách, tiếng mưa của buổi chiều tà báo hiệu sang canh Bác tiều phu buông bó củi thở dốc vì tuyệt vọng Chú mục đồng mắt nhòe lệ vì lưng trâu đổi màu đỏ tía Ai bảo làng quê là yên bình?! Khi những nhành hoa đồng nội không hây hây trong gió sớm Cánh bướm không phất phơ rủ cánh Đám ngô già mải tìm cách lay lắt trổ bông. Quê hương! Những căn nhà mái ngói được khênh về từ thành thị Tắm táp chút gió mùa đông bắc Dậy hương sake bình rượu hoa dáng hình người thiếu nữ e lệ Với bộ kimono quấn quanh và đôi môi gợi tình. Như hòa quyện và đằm thắm Rót vào đời bàn tay sấp, ngửa - mọi khuôn hình. |
TIỂU CHÂU
GIỮ EM LẠI Giữ em lại khi ngoài phố gió thổi miên man từng dòng người trôi miệt mài với đôi chân chạm đất thế giới vận hành theo cách của riêng nó mà em không thể hiểu anh ơi Giữ em lại khi ngoài phố quá đỗi thênh thang những tiếng cười nói như bụi mưa rơi trắng xóa đọng vệt trên khung cửa sổ tiệm Paradies mình từng ngồi và mọi hồi ức tuôn ngập từng lá cỏ ven đường Giữ em lại khi ngoài phố mùa đông sắp về hàng cây nhỏ cũng đổi màu trút lá em bỗng buồn như thể quanh mình chỉ là bóng tối như thế những dòng nước ấm của đại dương không chảy qua | | NGÀY BÌNH THƯỜNG Lòng tôi như những bãi đậu vắng thuyền xao xác chim muông nhấp nhô bạc đầu buồn hiu trong tiếng râm ran hư ảo của mùa hè đã qua lâu trở bàn tay mùa sang sắp ngửa một mùa đông nữa lại về Lòng tôi như những khung trời sóng lặng chút ồn ã cuối cùng cũng vụt tắt cánh chim xuyên mây xuyên mắt buồn tan tác thảng thốt nhìn đại dương xa tít tắp bình yên nào mà không đớn đau |