Chết hóc
Posted by Unknown
Truyện ngắn
TRỊNH TUYÊN
(Hội VHNT tỉnh Thanh Hóa)
Khi người ta dùng xà beng cạy nắp cỗ quan tài chạm trổ hình rồng bay phượng múa như còn nguyên vẹn lên, bộ xương cốt người chết hiện ra. Những người bốc mộ kinh ngạc thấy bên cạnh mấy đốt xương sống cổ lổn nhổn phía dưới hộp sọ có một cục chất dẻo mầu lục bùng nhùng, ong óng nước. Mụ vợ lão Bùng ngồi ủ rũ trên miệng lỗ huyệt liền khóc nức lên: Ối ông ơi là ông ơi! Có một cục thạch rau câu mềm như sợi bún mà ông cũng không nuốt trôi, để đến nỗi bỏ vợ bỏ con như thế “lày” ông ơi! Ối ông ơi là ông ời...
Lão Dương Đình Bùng, nguyên Chủ tịch huyện Cẩm Xuyên từ trần đã hơn bốn năm. Đáng lẽ sang mộ cho lão từ năm ngoái, nhưng thầy tướng số bảo là năm tuổi của lão nên phải hoãn sang năm nay. Bộ cốt của lão còn tốt lắm. Xương ống tay và cả xương ống chân sạch bóng, đã ngả vàng mầu cánh dán. Người ta bảo những người khi sống bồi dưỡng nhiều cao quế, chết, cốt mới có mầu đẹp như thế. Có người tò mò không biết tại sao cục thạch rau câu rong biển của Công ty Long Hải đã chôn dưới đất bốn năm rồi mà vẫn không tiêu, liền lấy que chọc thử. Khi lớp màng mỏng bên ngoài vỡ ra, thấy bên trong bầy nhầy, bùng nhùng giống như cái bọc của người chửa trứng. Thì ra cái chất bầy nhầy đó không tiêu được là do lớp màng mỏng pôlyme ngăn cách với môi trường bên ngoài. Thế thì hồi đó lão Bùng ăn phải thạch rau câu giả! Thạch rau câu giả mới thế, chứ thạch rau câu thật, vài phút đã tan thành nước rồi! Đúng là lão chết oan!
Sau khi sắp xếp bộ xương người chết vào cái tiểu bằng sứ tráng men, người ta di chuyển nó về khu mộ của dòng tộc. Nơi đây mới là nơi an nghỉ vĩnh hằng của lão...
Hôm ấy trời nóng như thiêu, lão Bùng lừ đừ từ nhà ra quán nước đầu làng, định mua gói thuốc lào. Lão trông thấy mấy đứa trẻ con trong làng đang ngồi ăn thạch rau câu của Công ty Long Hải lâu nay vẫn quảng cáo trên ti-vi. Nhìn miếng thạch ướp lạnh ong óng nước, tự nhiên lão thấy trong người hao háo. Thạch rau câu thực tế chỉ đánh lừa trẻ con, người lớn mấy khi ăn? Trong tủ lạnh nhà lão thiếu gì bơ sữa. Bơ sữa, rượu vang Pháp hay bia ướp lạnh, lão dùng mãi chán rồi. Cả đời làm lãnh đạo, lão còn thèm lạt thứ gì? Cái chưa bao giờ được ăn thường tạo cho người ta một cảm giác tò mò hơn là ham muốn. Lão Bùng cũng giống như trăm ngàn người khác. Lão cũng thích những thứ lão chưa bao giờ được ăn. Đúng là lão chưa bao giờ được thưởng thức món thạch rau câu thật. Vì khi đang ở vị trí lãnh đạo, một bước lên xe, có người phục vụ, toàn sơn hào hải vị, ai lại ăn thạch rau câu? Nhìn lũ trẻ tranh nhau ăn những miếng thạch mầu rêu biển mát lạnh sùn sụt, lão chợt có cảm giác thèm. Đang nóng thế này, ăn một miếng, chắc cơ thể sẽ hạ nhiệt đây! Nghĩ thế, lão mua luôn mấy hộp. Lão bóc một hộp, mắt nhìn miếng thạch như bị thôi miên. Lão ngửa cổ, há to cho miếng thạch vào miệng rồi bóp cho cục thạch lòi ra. Bọp! Miếng thạch hình bán nguyệt chui tọt vào trong miệng lão. Nhưng sao thế nhỉ? Tự nhiên thấy hai mắt lão trợn ngược rồi ngã đùng ra giẫy đành đạch. Cái cổ to như cổ trâu đực phình lên ở đoạn giữa như thể con trăn vừa nuốt con nai tơ. Thì ra do cổ họng lão nhỏ, lão lại quên không mang hàm răng giả, cục thạch rau câu không bị cắn vỡ ra, vừa trơn vừa to, chẹn ngang yết hầu, bịt chặt khí quản. Bị tắt thở, lão mới lăn đùng ra giẫy đành đạch như thế. Khi người ta đưa lão đến trạm y tế cấp cứu, đưa cục bông vào mũi lão, đã thấy các sợi bông không động đậy nữa rồi.
Hỡi ôi! Thế là miếng thạch rau câu đã vô tình cướp đi cuộc đời có một quá khứ vẻ vang của một vị nguyên chủ tịch huyện thanh liêm!
Bài điếu đọc trước linh cữu lão, người ta tránh không nói lão chết là do ăn thạch rau câu. Như thế là được cho cả lão Bùng và Công ty thạch rau câu Long Hải. Vì nếu nói lão Bùng chết do ăn thạch rau câu thì còn gì là uy tín của một vị nguyên chủ tịch huyện và Công ty Long Hải phá sản là cái chắc! Vì ăn thạch rau câu mà tử vong thì đến bố trẻ con cũng cạch chứ đừng nói đến trẻ con! Trong trường hợp này, nói dối là thượng sách. Cái đó thì khỏi phải bàn! Tài năng và nghệ thuật nói dối của nhiều quan chức thời bây giờ, đến bố thằng Cuội cũng chào thua. Ban lễ tang do chủ tịch đương nhiệm chủ trì, bàn đi tính lại mãi mới ra được thông cáo với mọi người là lão Bùng chết do “ tai biến mạch máu não”. Như thế cho có vẻ cái chết của một người trong giới trí thức. Còn chết do hóc thạch rau câu dành cho bọn dân đen. Với bọn dân đen, ăn cái gì, sống hay chết thì cũng có làm sao!
Sau cái chết do hóc cục thạch rau câu của lão Bùng, thiên hạ đồn đại bao nhiêu là chuyện. Ngày xưa khi đương chức, ai dám nói đụng đến lão? Bây giờ lão chết rồi, những bí mật đời tư và các mánh khóe thủ đoạn dần dần lộ ra hết. Cũng cái cổ ấy, thời đương chức chủ tịch, khi trên diễn đàn chém gió, giọng lão sang sảng. Cái cổ lúc nào cũng đỏ như cổ gà chọi, cục yết hầu nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hai cánh tay mọc từ bộ ngực nung núc thịt. Khi đó, cái gì mà lão không nuốt trôi? Vậy mà đến lúc về già, một cục thạch rau câu mềm mại như bún lại không qua được, để đến nỗi phải tử vong! Nhất định là có bí ẩn gì đây? Giá hồi đó giải phẫu tử thi và lấy mẫu vật là cục thạch rau câu đưa đi giám định y pháp thì công an đã tóm cổ cái thằng chủ quán vì tội “buôn bán hàng giả gây hậu quả nghiêm trọng” rồi. Nhưng nạn hàng giả tràn lan khắp nước, ai giám định cho nổi? May mà người ta không đi theo hướng ấy, mà chỉ nghi ngờ là lão có hạn, do bị báo ân báo oán gì gì đó thôi.
Ở nhà quê, khi xẩy ra một sự việc gì đó, bao giờ cũng kèm theo những lời đồn đại. Ví dụ người không may bị sét đánh chết, y như rằng thế nào người ta cũng dựng chuyện là do ông bà hay cha mẹ nạn nhân gây điều ác. Phụ nữ thì đồn khi hành kinh vẫn đi cấy, coi ông trời chẳng ra gì(?). Lão Bùng chết “bất đắc kỳ tử” như thế, làm sao thoát được búa rìu dư luận? Người ta đồn ngày lão đương chức chủ tịch, xây mấy cái tượng đài liệt sỹ, lão ngầm cho chủ thầu khai khống khối lượng bê tông, sắt thép. Tượng đài chỉ quét sơn hào nhoáng bên ngoài, trong ruột thì nhồi toàn đất sét. Mỗi công trình như thế, lão “nuốt” hàng trăm triệu. Tượng đài nào cũng thế, khi quyết toán, đều tăng gấp đôi dự toán ban đầu. Lão chết đâu có phải do bị hóc rau câu? Mà là chính do vong linh hồn các liệt sỹ đánh đòn hiểm, “chặn yết hầu” của lão. Thế mới có câu rủa: Ai bảo lúc đương chức nuốt cho lắm vào! Để đến nỗi về già, cổ họng xơ cứng, nuốt không trôi một cục thạch rau câu! Ăn bẩn thì có thể giấu người dân, chứ giấu sao được linh hồn các liệt sỹ? Dám lợi dụng thân xác và tên tuổi những người hy sinh vì Tổ quốc để làm giầu, tha sao được?
Thời đó, đâu chỉ có khoản tượng đài? Lão còn vớ bẩm hàng trăm khoản béo bở khác. Một huyện miền núi nghèo như huyện Cẩm Xuyên, nguồn thu thuế má thì chẳng đáng là bao. Béo bở vẫn là các dự án. Nhưng phải là dự án do huyện làm chủ đầu tư, Trung ương hay tỉnh thì chủ tịch ra rìa. Khéo thì “chúng” cho mấy gói thầu nho nhỏ, đưa con cháu hay bạn hẩu, mót vài trăm triệu là cùng. Huyện càng nghèo, Trung ương đổ vốn vào càng nhiều. Đổ càng nhiều, lãnh đạo huyện càng giầu. Mấy năm trước, huyện lão có bảy xã thuộc vùng 135 (vùng kinh tế xã hội đặc biệt khó khăn). Triển khai dự án làm bảy con đường, kinh phí đổ về huyện, chủ tịch ung dung tìm chủ thầu. Mỗi con đường, ngồi chơi xơi nước, lão đút túi gần tỷ ngon ơ. Mặc mẹ cái thằng thi công với lại giám sát. Vài năm hư hỏng, làm lại, tiền lại đút túi. Mỗi con đường, riêng chủ tịch “nuốt” gọn nửa cây số! Tất nhiên không phải mình lão mà nuốt trôi được. Phải có bộ ba: kế toán trưởng, thủ trưởng và kế toán phần hành thông thạo sổ sách, giỏi cân đối thu chi “nợ”, “có”. Bộ ba rường cột này phải cực kỳ trung thành. Một thằng chết là chết cả lũ. Véo bớt các khoản chi cho y tế, giáo dục, người cao tuổi, cựu chiến binh mỗi thứ mỗi tí, rộng đồng vơ lại, lão trở thành chủ tịch giầu sụ, không thua kém bất kể một chủ tịch dưới xuôi nào.
Một cái cổ vĩ đại như thế mà khi về già, lão phải chịu mất mạng sống của mình chỉ vì hóc một cục thạch rau câu! Đời thật là đáng buồn!
Nhưng cái chết của lão Bùng cũng chưa hẳn đã đáng buồn! Đáng buồn hơn vẫn là số phận của hai đứa con gái và tài sản cả đời lão tích góp.
Lão Bùng không có con trai, hai nàng công chúa kiều diễm nhưng thuộc loại siêng chơi nhác học. Nhưng rồi giữ danh giá con nhà, lão cũng mua cho hai cái bằng, đứa cử nhân, đứa thạc sỹ. Khi về hưu, toàn bộ tài sản kiếm chác được, lão giao cho hai đứa con gái và hai chàng rể cai quản, lui về quê ở ẩn cùng với mụ vợ già, bắt chước cách sống thanh bần của các quan thanh liêm thời xưa. Nhưng nào lão đâu có thanh liêm? Cả huyện ai chẳng biết cơ nghiệp giầu sụ của lão. Ngoài hai cây xăng dọc đường quốc lộ, lão còn có một khách sạn nguy nga ngay ngã ba đường liên huyện. Số tài sản lớn này, lão không tiết lộ cho con gái và hai chàng rể biết, sợ chúng sẵn ăn rồi phá. Lão làm giấy tờ cho ông anh ruột đứng tên. Trước khi về hưu, lão xây một biệt thự trị giá hơn chục tỷ. Chỉ có ngôi biệt thự và khu nhà ba tầng lầu là nơi gia đình lão ở cũ, lão giao cho hai cô con gái và hai chàng rể.
Sau khi bố vợ chết, hai thằng rể bàn với hai cô vợ (tức là hai cô con gái của lão) kiểm tra trong két sắt có gì giá trị không mà khi còn sống, bố chúng cứ giữ khư khư không cho chúng bén mảng tới. Hai đứa con gái hư đốn được nuông chiều, lập tức nghe theo hai đức lang quân ngay. Nhưng vì lão Bùng chết đột ngột, mã số tủ theo lão về cõi âm ty rồi. Cuối cùng chúng phải thuê chuyên gia mở két sắt vào cuộc. Khi cánh cửa két sắt mở ra, hai thằng rể không tin vào mắt mình: mấy trăm tấm vàng miếng lấp lánh, chúng sung sướng như vừa lạc vào hang “Vừng ơi mở cửa ra” trong truyện Alibaba và 40 tên cướp. Chúng chia làm hai phần. Quả là một phép chia quá đơn giản so với phép cộng khốn khổ mà lão Bùng đã cóp nhặt cả một đời.
Chúng vui mừng khi phát hiện ra hai cây xăng và khu khách sạn, tài sản của bố chúng nhưng danh nghĩa tên ông bác. Nhưng khốn nỗi văn bản thỏa thuận đó chỉ có ông Bùng ký, mà bây giờ ông đã thành người thiên cổ rồi. Chắc gì ông bác kia trả lại? Và đúng như chúng dự đoán, chúng vừa đưa ra yêu sách, liền bị lũ con cháu nhà ông bác “giần” cho một trận chí tử. Dại gì ông anh ruột lão giao cho hai thằng giặc? Chúng căm tức lắm nhưng không làm gì được, đành ngậm đắng nuốt cay bàn cách trả thù.
Một đêm mùa đông, vào khoảng ba giờ sáng, cả thị trấn giật mình thức giấc vì nghe cùng một lúc hai tiếng nổ lớn từ hai cây xăng. Lửa bùng lên từng khối, lan nhanh đến khu khách sạn. Chẳng mấy chốc khu khách sạn lộng lẫy làm mồi cho ngọn lửa. Khách trọ bỏ chạy tứ phía như đàn ong vỡ tổ. Sáng hôm sau, tất cả khu khách sạn lộng lẫy đã biến thành đống tro than...
Thấm thoắt thế mà cũng đã năm năm từ cái ngày bốc mộ cho lão Bùng. Trong khu mộ dòng họ Dương Đình, mộ lão Bùng cũng giống như mộ của các thành viên khác của dòng tộc. Mỗi khi người dân quê lão đi qua, họ đều kể lại cho nhau nghe cái chết của lão Bùng, giây phút cáo chung của cuộc đời lão khi bị tắt thở, hai mắt trợn ngược vì cục thạch rau câu chẹn ngang cổ họng.