GÓC NHỎ SAI GÒN  

Posted by Unknown

Nơi góc phố
QUANG MINH

ngã tư của hai con đường lớn ngay cạnh công viên, ngày nắng cũng như ngày mưa, bà lão vẫn ngồi ở đấy. Công việc của bà là bán một ít hàng lặt vặt, chủ yếu là tăm và bông. Hầu như chẳng có ngày nào bà lão vắng mặt. Ngày nắng nhờ có mấy hàng cây phía trong công viên hắt bóng ra, nên bà lão được che đi cái nóng oi ả. Nhưng những khi trời mưa, thì bà lão trông đến tội. Bà có một chiếc áo mưa màu xanh, nhưng không được rộng rãi cho lắm, bà đội cái nón trên đầu và cuộn tròn áo mưa quanh mình, nhưng vẫn không che được đôi chân gầy guộc, cứ thế, bà ngồi co ro trong chiếc áo mưa ấy, bên đám hàng lẻ loi ít ỏi của mình, chờ cho cơn mưa tan đi. Mỗi khi như thế, tôi cứ chạnh lòng, trách sao bà không trú vào một mái hiên nào đó đợi cho tạnh mưa. Không biết giữa Sài Gòn này, có bao nhiêu góc phố với những người già phải bươn chải như thế.
Nơi bà lão ngồi là cái góc ngã tư đông người qua lại, lại là tuyến đường một chiều, ngay chỗ đèn đỏ, nên ai muốn mua hàng cho bà cũng khó. Họ chỉ nhìn bà trong chốc lát của mấy chục giây đèn đỏ phải dừng lại rồi lại lăn bánh đi vù qua. Đôi khi cũng có người vội vàng dừng lại, tìm cách tấp lên lề đường, mua vội vàng cho bà gói tăm hay gói bông và nhét một vài chục ngàn vào tay bà rồi họ lại đi. Cuộc mua bán chóng vánh ấy, không biết có đủ để bà dư ra một chút tiền lời nào không? Nhưng tôi vẫn thầm cảm ơn những người như thế, đã chia sẻ với bà cụ già. Có lần, đi với bạn qua ngã tư ấy, hôm đó khoảng 9 giờ tối, bạn tôi dừng xe lại, rút ra tờ 50.000 đưa cho tôi, nói em mua gì cho bà và đừng lấy lại tiền thối nhé. Tôi vâng dạ và làm như thế, bà lão chậm rãi ngước nhìn tôi. Một khuôn mặt nhân hậu, gầy yếu và mệt mỏi, rồi bà cầm lấy tờ tiền chẳng nói một lời. Sau hôm ấy về, tôi cứ thầm trách, sao bà không cảm ơn một câu nhỉ?

Một lần khác, tôi lại đi qua ngã tư ấy, cũng vào buổi tối. Trời Sài Gòn mưa to lắm, dẫu đã cuối mùa. Như một định luật không thể thay đổi, bà cụ bán tăm vẫn ngồi ở chỗ cũ. Và vẫn khoác trên mình chiếc áo mưa màu xanh như mọi khi. Những ánh đèn xe máy của người đi đường vô tình dọi vào mặt bà. Tôi thấy đôi mắt bà nhắm nghiền, nhăn lại ngước lên trong vô vọng. Thì ra… bà lão không nhìn được. Tôi nhớ lại hôm mua tăm và đưa cho bà năm mươi ngàn, bà đã rờ rẫm cầm lấy và chẳng nói gì. Sao tôi lại đi trách một người già chỉ vì một lời cảm ơn như thế. Trong tôi phố xá như nhòe đi, muốn khóc.

0 comments

Post a Comment

Powered by Blogger.

Archives